Qua công xã, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng tìm được cảm giác quen thuộc, một tay cô nắm lấy áo sơ mi trắng của Phó Bạch, thấy tốc độ của anh đột nhiên giảm xuống, nếu nghe kỹ còn thấy hơi thở dốc mới chợt hỏi: “Phó Bạch, em béo không?”
Phó Bạch không quay đầu lại: “Em cảm thấy mình béo sao?”
Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên em không béo, em gọi là đầy đặn, nở nang, thướt tha, phúc hậu, phúc tướng, khỏe mạnh… người nói em béo phần lớn đều không phải thật lòng cảm thấy em béo mà chỉ ghen tỵ vì cuộc sống của em tốt hơn bọn họ mà thôi!”
Tiếng thở dốc của Phó Bạch nặng một tiếng nhẹ một tiếng, tùy tiện đáp một câu: “Vậy em không béo.”
Lý Thanh Lê nhíu mày: “Nếu anh đã không cảm thấy em béo vậy tại sao anh đạp lại phí sức như vậy? Anh nhìn anh ba em chạy xa tít rồi kìa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây