Lý Thanh Lê dùng sức chà sát cánh tay, chui người vào phòng: “Phó Bạch, là thanh niên trí thức ở đại đội bọn em, qua đây trú mưa.”
Ba anh em bà Điêu đã tỉnh dậy hết còn đang ngồi trong phòng khách nhỏ, một khắc Phó Bạch bước vào nhà, ngoại trừ Lý Thanh Lê ra ánh mắt của những người khác đều tập trung lên người một mình anh, ngay cả bà Điêu cũng hoảng hốt một hồi, hoàn toàn quên mất chuyện trước đó mình còn từng mắng người ta một trận.
Trên mặt Phó Bạch mang theo nụ cười không gần gũi cũng không xa cách, nói với ba anh em bà Điêu: “Bác trai, hai thím, cháu qua đây trú mưa, trước khi tới vẫn chưa chào hỏi, đã làm phiền rồi ạ.”
Cậu cả Điêu híp mắt đánh giá Phó Bạch, thấy trong cái túi đeo chéo màu xanh quân đội trên người hình như đựng toàn là sách, nặng trình trịch, trên tay còn cầm một quyển nữa, mới nói với vẻ vô cùng hòa ái: “Tiểu Phó là thanh niên trí thức hả, vừa nhìn đã biết là người thích đọc sách, khí chất cũng khác hẳn, đúng rồi Tiểu Phó, cháu đọc sách gì vậy?”
Nơi này quả thật hoàn toàn không có chỗ ngồi giống như Lý Thanh Lê đã nói, Phó Bạch đứng ở một bên cười nhẹ nhàng, lễ phép đáp: “Là tìm ở trạm phế phẩm thôi ạ, chỉ là vài quyển tản văn tiểu thuyết, còn có một vài quyển sách liên quan đến sửa đồng hồ và xe đạp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây