Châu Thư Đào cắn răng, ánh mắt nấn ná trên mặt Lý Thanh Lê: “Nhìn đi, làn da cũng phơi nắng ráp đi rồi.”
Lý Thanh Lê: “Không sao, cho dù có thế nào đi chăng nữa em vẫn trắng hơn người ta, đẹp hơn người khác.”
Châu Thư Đào đen hơn Lý Thanh Lê một tông tức thành con cá nóc nhưng vẫn không từ bỏ, cô ta buồn bực không lên tiếng quan sát Lý Thanh Lê thật kỹ, ngay cả một cọng tóc của cô cũng không bỏ qua, rất nhanh đôi mắt của cô ta đã sáng lên, lại nói: “Tiểu Lục, bộ váy xanh nhạt trên người em đã giặt đến mất màu cả rồi, sao vẫn còn mặc vậy?”
Nói rồi cô ta ưỡn ngực kéo bộ váy liền hoa nhí trên người, ánh mắt đắc ý: “Con gái trong huyện vẫn mặc váy liền nhiều.”
Lý Thanh Lê vung bím tóc đen dày bóng mượt của mình ra sau người, nói một cách vô cùng cao quý và lạnh lùng: “Chỉ cần người xinh đẹp cho dù mặc bao tải cũng đẹp hơn người khác, nhưng nếu như lớn lên không bằng người ta lại còn muốn đua đòi mặc hoa hồng liễu xanh gì đó, thật sự rất là… đau mắt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây