Lý Đại Nha gấp đến mức tiến gần thêm hai bước nữa nhìn bát của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, bên trong cũng không còn gì, chỉ còn lại một ít xương vụn, tâm thái của Lý Đại Nha sụp đổ trong nháy mắt, điên cuồng giậm chân, khóc lóc lại thêm chỉ trích Lý Thanh Lê một trận: “Cô út, cô thiên vị! Tại sao Nhị Nha và Tam Nha đều có, còn cháu lại không có!”
Lý Thanh Lê nhìn cô bé với vẻ khinh thường: “Bản thân cô không có mà ăn, còn chia cho cháu một bát? Nghĩ gì thế? Nơi này không có chuyện của cháu, trong mơ đến thịt Đường Tăng cũng có!”
Lý Đại Nha vung cái bím tóc, nhìn Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha yên lặng như chim cút, rồi lại nhìn Lý Thanh Lê đang xoa bụng, càng nhìn càng tức, gân cổ lên hét: “Các người bắt nạt cháu!”
Sau đó bắt đầu lau nước mắt, gào khóc bảo: “Lên cấp ba đã không có phần của cháu! Đi làm còn phải làm như Lý Đại Bảo! Về nhà nó không cần làm việc mà cháu còn phải nhóm lò cho heo cho gà ăn! Bây giờ Nhị Nha và Tam Nha đều có cái ăn mà cháu lại không có một miếng nào! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Không phải đều là con gái cả sao?”
Năm nay Lý Đại Nha cũng là lần đầu tiên tham gia trồng vội gặt vội từ đầu đến chân, tuy rằng cha mẹ cô bé thương cô bé nhưng ở loại chuyện hoa màu này lại không có chỗ bàn bạc, cô bé gần như bị coi thành sức lao động nửa trưởng thành như Lý Đại Bảo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây