Đột nhiên Lý Thanh Lê nghĩ với học thức của Phó Bạch làm một giáo viên tiểu học và trung học còn không phải dư sức hay sao?
Cô nhanh chóng quay người lại, đôi mắt sáng ngời và hữu thần, hỏi: “Phó Bạch, anh có hứng thú làm giáo viên ở đại đội chúng ta không?”
Phó Bạch đã cất vở ghi chép vào trong ngăn kéo bàn, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên một lần nữa dùng ánh mắt nghiên cứu và tìm tòi nhìn cô, lại trong phút chốc thu lại ánh mắt, nhíu mày cười lạnh: “Tôi không hợp.”
Lý Thanh Lê tiến lên hai bước, ánh mắt chăm chủ đối diện với Phó Bạch, nhấn từng câu từng chữ, nhả chữ vô cùng rõ ràng: “Em muốn nói với anh rằng mùa đông đã đến rồi màu xuân còn xa sao? Con đường gập ghềnh nhưng tương lai nhất định có ánh sáng. Mà Phó Bạch anh sớm muộn gì cũng có thể bay lên trời cao, thỏa sức ngao du. Cho nên, mong người trẻ tuổi đừng nản lòng thoải chí, tin tưởng ngày xuân thuộc về mình đã không còn xa nữa!”
Những lời này Lý Thanh Lê nói vô cùng tự tin, vô cùng chắc chắn, dõng dạc hùng hồn, phối với vẻ mặt nghiêm túc kiên định của cô lại vô cùng có sức cuốn hút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây