Lý Chính Mẫn cất đồ đi xong, đứng thẳng lưng nói: “Chị, chị không tức giận sao? Bên cạnh vốn là phòng của chị mà bây giờ lại để người ngoài chiếm mất, chị trở về cũng không có chỗ để ngủ nữa! Ôi, nếu không phải mẹ cản thì em thật sự đã đuổi cả bà ngoại lẫn Phùng Dương ra khỏi nhà mình rồi! Đã ở đây một năm rồi, sớm biết thế còn không bằng cho bọn họ ở căn nhà cũ đó của nhà mình đi cho rồi, mắt không thấy thì tim không phiền.”
Lý Chính Bình đặt sách xuống, nửa đùa giỡn đáp: “Cho bà ngoại ở căn nhà cũ của nhà mình đó, vậy sợ là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, đến khi ấy ngay cả nhà cũng không đòi lại được đâu.”
Lý Chính Mẫn trừng to mắt với vẻ kinh hãi: “Không phải chứ? Thế cũng được?”
Lý Chính Bình cầm sách gõ nhẹ lên trán em gái mình: “Một đứa trẻ như em đừng cả ngày lo lắng vớ vẩn về mấy chuyện này, cẩn thận không cao lên được đâu!”
Lý Chính Mẫn xoa đầu mình, ánh mắt u oán: “Chị làm đầu em không cao được thì có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây