Lý Thanh Lê đếm trên đầu ngón tay, đáp: “Đầu tiên, lúc trước khi chúng ta kết hôn anh nói sẽ không về thành, khi ấy em rất cảm động nhưng anh lại đồng ý sảng khoái quá. Thứ hai, mấy năm nay số lần chúng ta về tình T không nhiều. Thứ ba, lần này hai chúng ta thi đỗ đại học, cha mẹ đều viết thư kêu chúng ta về nhà một chuyến, nhưng anh lại lấy lên lớp làm lý do từ chối, cho nên em đang suy nghĩ lung tung, có lẽ anh cũng không muốn về tỉnh T cho lắm.”
Phó Bạch im lặng rất lâu rồi đột nhiên mỉm cười: “Ngược lại không sai, khi ấy mười mấy tuổi, cha mẹ bị bắt, các anh chị em thân mình còn chưa lo xong, giáo viên và bạn học ngày xưa thân thiết cũng một đêm trở mặt, đối với những học sinh có thành phần gia đình không tốt như bọn anh cứ hở tí là đánh đập, nghĩ ra đủ mọi cách sỉ nhục, có rất nhiều cách trị người mà em không thể nghĩ ra được… Cha mẹ anh có không ít anh chị em ngày trước qua lại gần gũi, khi ấy anh chị em bọn anh đến bước đường cùng mới tìm tới cửa nhưng lại không người nào để ý đến bọn anh, chỉ coi anh chị em bọn anh là ôn thần… Trong khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, ký ức tươi đẹp mà thời thơ ấu để lại đều sụp đổ hết, ngược lại sau này đến công xã Xuân Thủy cuộc sống càng tốt hơn một chút.”
Đột nhiên Lý Thanh Lê giơ hai tay ôm mặt của Phó Bạch, xoa gương mặt anh, lắc đầu, đáp một cách khoa trương: “Có câu lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, anh lớn lên đẹp như vậy, cuộc sống có thể khó khăn được đến đâu? Em nhìn mà đau lòng luôn này!”
Phó Bạch khẽ cười, nói tiếp: “Cho nên nói anh không thích về quê ngược lại cũng không phải, chỉ là về rồi khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến hồi ức không tốt nên chẳng muốn về.”
Đôi câu vài lời chắp vá lại ký ức lại khiến Lý Thanh Lê đau lòng muốn chết, cách bàn ôm cổ Phó Bạch, khuyên nhủ với giọng dịu dàng: “Em trai đừng buồn, chị thương em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây