Lần này bà Điêu lại nghe không vào, nhưng đối diện với đứa con gái mà mình thương yêu nhất, bà ta vẫn hơi áp chế cảm xúc lại: “Tiểu Lục, sao con có thể nói như vậy, loại chuyện như bệnh nặng này nào có thể tùy tiện nói ra? Dượng cả của con đã hơn sáu mươi, đây không phải là rủa bản thân sao?”
Những người đã già như bọn họ, tuổi tác càng lớn càng kiêng dè mấy loại bệnh chết này, thậm chí ngay cả mừng thọ cũng không muốn làm to vì sợ giục mình chết sớm, cho nên bà Điêu tin rằng Châu Thủ Trị sẽ nói mấy lời xúi quẩy đó.
Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có hơi bất đắc dĩ, mẹ bọn họ là người cường thế cả đời, khôn khéo cả đời, nếu nói bà ta có điểm yếu gì thì một là Lý Thanh Lê, hai chính là người nhà mẹ đẻ mình. Con người bà ta thích bao che khuyết điểm, tặng cái này cái kia cho nhà cậu cả Lý hào phóng đến mức có thể nhìn ra được, bà Điêu chính là loại người oán hận anh chị em mình thì không sao, nhưng người khác oán giận bọn họ thì không được!
Cho nên tuy quan hệ giữa bà ta và dì cả Điêu không tốt nhưng gặp chuyện vẫn sẽ giúp đỡ mà không ngần ngại.
Nhưng Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương lại không muốn nhìn thấy mẹ mình nhiệt tình như vậy, nếu nói nguyên nhân, vậy thì vì trong quyển tiểu thuyết có một việc như vậy, dì cả Điêu lấy cớ chồng mình bệnh nặng mượn tiền của anh chị em nhà mình, nhưng trên thực tế Châu Thủ Trị hoàn toàn không bệnh, bà ta làm vậy vẫn là để trả nợ cho hai đứa con trai không nên thân của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây