Hai vợ chồng già chỉ có thể an ủi trong lòng mình, nếu như con trai và con dâu có thể thi đỗ đại học vậy tất cả đều đáng giá.
Tống Lập Quần lấy một tờ Đại Đoàn Kết, đến cửa lại bị Châu Thư Đào giành lấy, Châu Thư Đào ngoài cười nhưng trong không cười bước ra khỏi cửa, dúi mạnh tiền vào tay Lý Thanh Lê, sau đó sáp lại gần cô thấp giọng nói bên tai: “Lý Thanh Lê, với đầu óc của cô còn muốn thi đại học á? Cô nằm mơ đi!”
Thấy biểu cảm trên mặt của Lý Thanh Lê lập tức cứng ngắc, trong lòng Châu Thư Đào vô cùng sảng khoái. Cô ta thật sự chán ghét con người trước mặt này, rõ ràng cô ta và Lý Thanh Lê đều là cháu gái ngoại của các cậu, nhưng đám người cậu cả luôn chiều Lý Thanh Lê hơn. Cô ta và Lý Thanh Lê cùng là con gái duy nhất trong gia đình, mỗi ngày cô ta ra đồng làm cái nọ cái kia, làm không tốt cha mẹ còn đánh chửi cô ta, nhưng Lý Thanh Lê lại không cần làm gì hết, càng được dì út chiều tới mức coi trời bằng vung, khiến người chán ghét, còn nữa, rõ ràng cô ta thông minh và hiểu chuyện hơn Lý Thanh Lê, nhưng Lý Thanh Lê vẫn dựa vào gương mặt gả cho một người tốt, lại đè trên đầu mình…
Lý Thanh Lê cô không phải chỉ có mỗi cái mặt đẹp thôi sao, dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi? Dựa vào cái gì đi đâu cũng đè lên đầu tôi?
Châu Thư Đào đang chìm đắm trong sự ghen tị bị một tiếng hô kinh ngạc vô cùng vang vọng và hữu lực đánh thức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây