Cô lại liếc mắt nhìn sách trong tay đám người Lý Nhị Nha, cũng không phải hệ liệt [Bộ sách tự học toán lý hóa] đó, cô dụi mắt hỏi: “Phó Bạch, bộ [Bộ sách tự học toán lý hóa] trên bàn đó sao không thấy đâu nữa? Vừa vặn có thể cho đám người chị năm và Nhị Nha xem.”
Ánh mắt của đám người Đường Nhã và Lý Nhị Nha đều chuyển về phía Phó Bạch, Phó Bạch đặt bút xuống, chậm rãi đáp: “Tối qua sau khi tan học, chị họ Thư Đào và anh rể nhà dì cả có qua đây một chuyến, hỏi anh chuyện thi đại học năm nay, bộ sách toán lý hóa đó cho bọn họ mượn vài ngày, trả về lại cho đám người nhị nha xem sau.”
Ba người Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha và Lý Nhị Bảo há to miệng đến mức có thể nhét được một quả trứng, nhìn Phó Bạch rồi lại nhìn Lý Thanh Lê, trong mắt lập tức bắn ra vài phần thông cảm.
Cho kẻ địch cả đời của cô út mượn sách, cô ghét cô họ Thư Đào nhất, lần này chú sắp gặp xui xẻo rồi! Bọn trẻ đã có thể thấy trước được cái cảnh cô út chắc chắn sẽ lấy vũ khí thuận tay nhất của mình ra – chày gỗ, cầm trong tay còn còn phải ước lượng vài cái, sau đó vung bước chân vô tình lạnh lùng lại gần chú, tiếp đó túm cánh tay của chú, chày gỗ bị vung đến vùn vụt sinh gió, chào hỏi lên người chú họ một cách không hề nương tình.
Sau nửa tiếng, chú họ sẽ nằm trên đất một cách thê thảm tàn tạ, ôm chặt bản thân đáng thương nhỏ bé còn đầy u cục của mình, ngửa đầu nhìn trần nhà với góc bốn mươi lăm độ, nước mắt chảy ngược thành sông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây