Mà cách khiến mẹ mình sống thêm vài năm nữa, một là để mẹ bớt lo lắng, giữ tâm trạng thoải mái, hai là bớt cãi nhau, tránh cho giống như trong tiểu thuyết nói, cãi nhau với người ta dẫn đến trúng gió, không bao lâu nữa thì nhắm mắt xuôi tay, nhưng mà điểm thứ hai có hơi khó.
Lý Thanh Lê tặng một ánh mắt cho ông Lý, ông Lý không những từng tuổi này tóc vẫn còn đen, mà đôi mắt còn rất tinh, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay.
“Đúng vậy, Tiểu Lục nói không sai chút nào! Bà nó, tôi đã sớm nói với bà rồi, các con đều đã lớn, tự bản thân bọn nó cũng là cha, tự mình biết quyết định, mà bà cứ cả ngày quản nọ quản kia, không tốt ngược lại cũng không sao, không làm ngược lại không sao, làm rồi dẫn đến cả người bị oán trách là làm gì? Chúng ta già rồi, không gây phiền phức cho con cái chính là sự hỗ trợ lớn nhất, bằng không thật sự già rồi còn thêm phiền!”
Nếu như lời này nói lúc bình thường, bà Điêu ngay cả dấu chấm câu còn chẳng nghe lọt tai, nhưng bây giờ nghe trong lòng lại khó chịu. Bà ta không muốn thừa nhận nhất là con trai đã lớn, không cần cha mẹ nữa, lỡ như làm không tốt, con trai còn ghét bỏ mẹ mình.
Bà cụ bị chuyện hôm nay kích thích, đột nhiên có hơi nản lòng thoái chí, nếu như mình chia nhà từ sớm, hoặc là khi chia nhà đưa tiền cho Phùng Yến cô ta, quan tâm cô ta trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình làm gì, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây