Bà Điêu kéo cái ghế nhỏ tới, mỉm cười ngồi xuống, nói với vẻ bình tĩnh ôn hòa: “Thời gian các con ở chung quá dài, có tiếp tục như vậy vẫn phải chia tay thôi, đến khi ấy ai cũng buồn, đau dài không bằng đau ngắn, có đúng không?”
Lý Thanh Lê không giặt quần áo nữa mà vẩy sạch nước trong tay, ngồi nghiêm chỉnh, đáp: “Mẹ, nếu mẹ đã nhắc tới chuyện này vậy con cũng không giấu mẹ nữa, thật ra ngay từ đầu con với Phó Bạch đã nghiêm túc rồi, nhưng con sợ mẹ và cha không đồng ý cho nên con mới nói với mẹ bọn con chỉ tùy tiện quen nhau, sẽ không lâu dài…”
Trên mặt bà Điêu không có biểu cảm, giọng nói cũng không cao vút lên: “Sau đó thì sao?”
Lý Thanh Lê nuốt một ngụm nước miếng, đáp: “Sau đó cha mẹ của Phó Bạch đã ra khỏi nông trường, tương lai của anh ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng, còn nữa Phó Bạch vừa được trường cấp hai công xã mời qua đó làm giáo viên, sau này khẩu phần lương thực nuôi gia đình chắc chắn không thành vấn đề.”
Khóe mắt của bà Điêu liếc qua Lý Thanh Lê, hừ lạnh một tiếng: “Khẩu phần lương thực nuôi gia đình có liên quan gì đến con? Cha mẹ người ta không sao chứng tỏ ngày cậu ta về thành phố cũng không xa, con còn vui mừng thay người ta cho uổng công làm gì hả con bé ngốc?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây