Dù sao với tính cách không thể chịu thiệt này của cô, từ nhỏ đến lớn người từng chửi qua không một trăm thì cũng chín mươi chín, sớm đã quen thuộc như ăn cơm uống nước rồi.
Lưu Lệ ở bên trái lại sinh lòng lo lắng: “Nhưng với tính cách của Đinh Khiết, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu, Lê Tử, gần đây cô phải cẩn thận đó.”
Lý Thanh Lê cười hờ hững, đáp: “Người nên cẩn thận là Đinh Khiết cô ta ấy.”
Ba người cuối cùng cũng về ký túc xá, nhưng khi về ký túc xá lại không nhìn thấy Đinh Khiết đâu, chỉ có Uông Diễm Linh lén lút trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê vài cái, trong mắt ngoại từ oán hận còn có thứ gì khác.
Lý Thanh Lê thầm nghĩ: Nghe nói Đinh Khiết có chỗ dựa trong xưởng, lẽ nào bây giờ cô ta đi tìm chỗ dựa rồi? Vậy người làm chỗ dựa cho cô ta cũng thật xui xẻo, tối mù tối mịt ngủ cũng không được ngon.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây