Lý Thanh Lê lại chống nạnh, có thể nói là khá tự hào đáp: “Tôi là dạ dày gà con đấy thì đã sao? Tâm nhãn tôi có nhỏ đến đâu cũng không thể bằng hai đứa có tâm nhãn xấu như các chị, lòng dạ thì đen thui, chỉ thích hại người! Còn nữa, tôi quen các chị lắm sao? Các chị có tư cách gì nói đùa với tôi? Các chị cũng thật biết nói đùa đấy!”
Uông Diễm Linh nói xong, Đinh Khiết ở bên cạnh cô ta hoàn toàn không cho Lý Thanh Lê không gian nghỉ xả hơi, ngay sau đó đã nói với vẻ hung thần ác sát: “Chúng tôi chẳng qua chỉ nói đùa vài câu với cô nhưng cô lại đánh chúng tôi thành ra như vậy, cô mới là đồ lòng dạ đen tối, cả nhà cô đều lòng dạ đen tối!”
Lý Thanh Lê lập tức quay đầu văng nước miếng với Đinh Khiết: “Hai người các chị đánh một mình tôi còn không đánh lại được, có thể trách ai trong lòng lại không tự biết, còn không phải do các chị quá phế hay sao?”
Một cái miệng của Lý Thanh Lê chiến với hai cái miệng, không những không rơi vào thế hạ phong, ngược lại với tài ăn nói và khí thế của cô áp chế đối phương, chèn ép hai người Đinh Uông gần như không ngóc đầu lên được.
Đinh Khiết vô cùng giận dữ, tức đến mức hốc mắt ẩm ướt, chỉ có thể nói: “Cô mới phế, cả nhà cô đều phế!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây