Chỉ nhiệm Lệ nghe xong, hất cằm chỉ Lý Thanh Lê: “Lý Thanh Lê, cô có gì muốn giải thích không?”
Lý Thanh Lê giơ ngón trỏ nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má, vẻ mặt lại trong trẻo lạnh lùng nhưng quật cường, giống một cây tùng đứng sừng sững trong gió tuyết: “Chủ nhiệm Lệ, tôi tới xưởng chẳng qua mới được bảy, tám ngày, nhưng bắt đầu từ tối đầu tiên tôi vào xưởng, ngày nào cũng bị Đinh Khiết và Uông Diễm Linh nói bóng nói gió, chỉ gà mắng chó, vốn tôi cũng không thuận lợi ở mặt công việc cho nên không có bao nhiêu tinh lực dư thừa để ý đến hai người họ, nhưng hai người này lại được nước làm tới, càng ngày càng quá đáng, hôm nay bọn họ không những chửi hộp cơm của tôi là bát cho chó ăn, tôi là một đứa ăn xin, mà điều ghê tởm nhất là bọn họ còn chửi mẹ tôi!”
Đôi mắt lạnh lùng của cô rơi lên người hai người Đinh, Uông: “Ngược lại hai người bọn họ đã quen qua loa lấp liếm, tránh nặng tìm nhẹ, nói mình chẳng qua chỉ nói đùa thôi? Nực cười! Vậy tôi nói đánh hai người cũng là nói đùa có được không? Các người chẳng qua là nói cũng không nói lại được tôi, hai người cộng lại cũng không đánh lại tôi, lấy anh trai ra uy hiếp tôi cũng vô dụng, cho nên nghĩ tới tìm chủ nhiệm Lệ kể khổ cáo trạng đúng không? Các người cũng thật giỏi đấy!”
Ánh mắt của cô lại chuyển về phía chủ nhiệm Lệ: “Chủ nhiệm Lệ, chuyện tôi đã làm tôi xin thừa nhận, cô nói với nhà xưởng đuổi tôi đi, dù sao cho dù có cho thêm một lần nữa tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi rời đi cũng được nhưng việc này nhất định phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc là ai gây sự trước, là ai uy hiếp đe dọa ai? Hai người bọn họ không đánh lại tôi không có nghĩa tôi là người bắt nạt bọn họ trước. Tôi rời đi thì hai người bọn họ nhất định cũng phải đi!”
Vẻ mặt của Đinh Khiết và Uông Diễm Linh sợ hãi, ánh mắt nhìn Lý Thanh Lê như thể đang nhìn một kẻ điên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây