Lúc này trên giường có động tĩnh, Lý Thanh Lê giống như con nhộng nhúc nhích vài cái, rất nhanh đã ngồi dậy khỏi giường sau đó vươn người một cái, thấy bên cạnh là hai cái đầu, cô giãn cơ mặt cười ngọt ngào với hai cái đầu, nói với giọng vô cùng có sức sống: “Chào buổi sáng các chị em!”
Đinh Khiết nổi giận đùng dùng huých vai Diệp Vãn Hà, tông cửa rời đi.
Lý Thanh Lê dùng ánh mắt dịu dàng như thể tiễn trẻ con để tiễn Đinh Khiết đi, nhưng trong đáy mắt lại hiện ra ánh sáng lạnh, cũng may mình chỉ định nằm trên giường chợp mắt thêm một lúc, bằng không thật sự bị cô ả Đinh Khiết này hại rồi.
Có điều, nghi ngờ trong lòng cô lại càng sâu hơn, tâm nhãn của mình đã đủ nhỏ rồi, nhưng cũng không đến mức chỉ vì chút chuyện nhỏ ngày hôm qua mà ghi hận người khác. Cô cho rằng người ta sau một đêm sẽ giữ chút thể diện, nhưng Đinh Khiết này vẫn không buông tha như cũ? Mình vừa mới tới, nào có đắc tội với cô ta? Hay là, tâm nhãn của người này còn nhỏ hơn mình
Lý Thanh Lê không thể không cảm thán, quả nhiên là chim lớn rồi, cánh rừng gì cũng có, uổng công Lý Thanh Lê cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận em chồng cực phẩm của mình, bây giờ nhìn thấy nhân vật còn cực phẩm hơn mình, phản diện hơn mình, đột nhiên cô thấy bình thường hơn hẳn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây