Lý Thanh Lê chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy với mẹ mình, vừa tức vừa tủi thân, ngồi bệt mông xuống tủ đầu giường, khoanh tay quay ngoắt đầu đi không nói gì.
Bà Điêu cũng mặc kệ cô, đã hạ quyết tâm phải lạnh nhạt với cô.
Tiếng gọi ăn cơm của chị cả Lý ở bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh, Lý Thanh Lê buông tay đứng dậy, nói với vẻ không tình nguyện: “Được rồi, cho dù mẹ nhất định muốn con chia tay với Phó Bạch, vậy cũng không thể là bây giờ.”
Bà Điêu ngửa đầu: “Tại sao?”
Lý Thanh Lê như mọc ra gai nhọn trên người, cả người khó chịu, khóe mắt lén lút quan sát bà Điêu, vẻ mặt chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ, nuốt nước miếng, nhỏ giọng đáp: “Thật ra, Phó Bạch là người vất vả lắm con mới lừa được đến tay. Con vốn cũng không muốn lâu dài với anh ấy, con chỉ cảm thấy anh ấy lớn lên quá ưa nhìn, muốn nhìn thêm vài cái. Thời gian con với anh ấy bên nhau còn chưa đến một tháng, trước đó con đòi sống đòi chết nhất định không chịu gả đi, giờ quay đầu con lại đã đá người ta, vậy người ta chắc chắn sẽ cảm thấy con lừa tình cảm của anh ấy, đến khi đó anh ấy tức giận nói hết chuyện này ra ngoài thì phải làm sao? Trước đây chuyện của con với Vương Húc Đông, người trong đại đội gần như đều biết hết, nếu như chuyện con với Phó Bạch cũng truyền ra ngoài vậy sau này con còn gả đi thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây