Buổi trưa, tại cổng lớn nhà Lý Khánh Sơn, đội sản xuất thứ hai, công xã Xuân Thủy chèn kín người, cha mẹ của Triệu Ma Tử và một đám người nhà họ Triệu che chở Triệu Học Binh mặt mũi sưng vù, ánh mắt đã rời rạc tới bên ngoài cổng lớn nhà họ Lý.
“Triệu Thành Phát, Giang Huệ Lan, tụi bây mau ra đây cho lão tử!” Triệu Ma Tử chống nạnh la to, nước miếng phun đầy đất.
Gần như cùng lúc ông ta vừa dứt lời, cổng lớn bị đẩy ra từ bên trong, cả gia đình lớn nhà họ Lý nối đuôi nhau đi ra, hơn hai mươi người trong nháy mắt đã chắn kín cổng.
Triệu Ma Tử thấy người nào trong bọn họ cũng mang vẻ mặt như thường, hoàn toàn không có ý định mở miệng nên chỉ có thể tự mình nói tiếp, chỉ vào cái đầu heo của Triệu Học Binh đang được người dìu đỡ, chất vấn: “Nhìn chuyện tốt mà bọn mày làm đi, đánh cháu trai tao thành ra thế này? Bắt nạt Học Binh không cha có đúng không? Anh cả tao không còn nhưng tao vẫn còn sống đấy!”
Anh ba Lý biết tính cách của anh cả nhà mình không thích hợp xử lý chuyện này, cho nên nghển thẳng cổ quan sát Triệu Học Binh vài cái, đáp: “Ô, nếu không nhìn kỹ tôi còn tưởng trên cơ thể người mọc ra một cái đầu heo cơ đấy, dọa người sợ chết mất thôi, sao thế, làm chuyện thiếu đạo đức bị người đánh thành ra như vậy à? Bị đánh thì tìm người đánh nó đi chứ, tới nhà họ Lý chúng tôi làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây