Cô mang đôi mắt trống rỗng ăn sáng, bà Điêu lại ở bên tai cô lải nhải không ngừng.
“Khoai lang khô, ngô xắt nhỏ, gạo cao lương đều mang một ít, cải thảo và củ cải trong vườn rau đã có thể ăn, chưa qua sương muối nên vị không ngon lắm, nhưng dù sao cũng là nhà chúng ta trồng được, vị cũng không tệ được đến đâu. Cái này phải mang nhiều một ít, còn có thể muối ăn. Vợ Mỹ Hán muối đồ ăn ngon. Lá củ cải cũng mềm rồi, mang qua đó nhiều một chút muối ăn cũng rất ngon. Còn cả rau dền khô và đậu cô ve khô phơi lúc hè cũng mang một ít. Trứng gà không mang được, hai đứa chị dâu con cộng thêm con cũng không ăn nhiều. Đúng rồi, trong nhà còn bí đỏ…”
Lý Thanh Lê để mặc bà Điêu nói tróc da miệng, tất cả đều nghe tai này luồn ra tai kia, hoàn toàn không để ý đến, thế nhưng ngay khi cô ăn cơm xong đứng dậy đã nhìn thấy mười cây cải thảo mọng nước tươi mềm chất thành đống trong sân, một giỏ đựng đầy lá củ cải, một giỏ củ cải, còn có một đống rau khô, và một bao tải nhìn không ra đựng cái gì… lập tức chân mềm nhũn, người suýt chút nữa òa khóc ngay tại trận.
Không phải tiếc đồ vì cậu cả của bọn họ giúp đỡ bọn họ còn nhiều hơn, mà là đồ thật sự quá nhiều.
“Mẹ, gần đây cằm của con gái mẹ đã nhọn ra thành thế này rồi, mẹ nhìn cánh tay với chân con mảnh khảnh như vậy làm sao có thể khiêng ba bốn cân đi được?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây