Lý Thanh Lê lại không nghĩ nhiều như thế, trở tay nắm cánh tay của Phó Bạch: “Nói như vậy em có thể thẳng thắn với cha mẹ mình được rồi đúng không? Anh không biết đâu, mắt của mẹ em lợi hại lắm, em sắp rụng hết tóc rồi đây, mẹ em đang nghi ngờ em có phải lại tìm thanh niên trí thức bàn đối tượng không kìa!”
Nói xong Lý Thanh Lê chợt mím chặt môi, đôi mắt mở to, giống như con nai nhỏ hoảng sợ trong rừng, ở trước mặt người đương sự nói chuyện này hình như có hơi không thích hợp?
Phó Bạch lại như không nghe được, chỉ đáp: “Đợi thêm đi, đợi khi sự việc hoàn toàn quyết định đã.”
Lý Thanh Lê cũng không hề nhỏ tiếng than thở: “Lại phải đợi? Thật ra em cũng không để ý mấy chuyện này đâu. Anh còn như thế, em thật sự sẽ nghi ngờ có phải em lại gặp một tên đàn ông cặn bã không có lương tâm nữa không?”
Phó Bạch ôm Lý Thanh Lê, bên chóp mũi là mùi thơm nhẹ nhàng trong mái tóc cô, anh nói: “Anh biết năm sau em có khả năng sẽ vào xưởng dệt, nếu vì chuyện của cha mẹ anh mà ảnh hưởng đến thành phần chính trị của em, anh sẽ rất áy náy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây