Tô Nhân lảo đảo lùi về sau một bước, ra sức lắc đầu: “Không thể nào, làm sao Lý Thanh Lê có khả năng nói hết tất cả cho anh được? Cô ta chắc chắn đã giấu rất nhiều chuyện, lời cô ta nói anh không thể tin hết được, biết chưa?”
Lý Thành Dương lại lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật hay giả tôi hoàn toàn không để tâm, cho dù toàn bộ ký ức của cô là thật, kiếp trước tôi quả thật có nảy sinh tình cảm với cô, nhưng đó cũng là chuyện của kiếp trước, bây giờ người tôi yêu là Đường Nhã, tôi không hy vọng cô quấy rầy chúng tôi nữa, được không?”
“Đồng chí Tô Nhân, cô muốn thay đổi cuộc đời, muốn thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình mình, tôi có thể hiểu được, tôi cũng tin cô có thể làm được, nhưng tôi cho rằng cô không cần thiết phải ký gửi hạnh phúc của mình lên người người khác, tôi đã nói hết những lời cần nói rồi, tạm biệt.’
Sau khi Lý Thành Dương đi, Tô Nhân ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Thanh Lê vừa mới về sân đã bị bà Điêu sai mang giỏ hoa lớn đi ra đống rơm bên ngoài rút rơm về nhóm lò. Cô kéo giỏ hoa đi với vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc, ai biết đến bên đống rơm nhà mình lại có thêm một Tô Nhân, đối phương đang ôm gối ngồi trên đất, trên mặt nước mắt chưa khô, một đôi mắt trống rỗng lại buồn thảm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây