Chỉ thấy Lý Thành Dương xoa mũi, đi đến đứng bên cạnh Đường Nhã, đối diện với Tô Nhân và nói: “Đồng chí Tô Nhân, Đường Nhã là vợ tương lai của tôi, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, sau này cô gọi tôi là đồng chí Lý Thành Dương là được, cảm ơn.”
Từ góc độ của Lý Thanh Lê có thể nhìn thấy rõ đáy mắt của Tô Nhân rưng rưng nước mắt, từ đó có thể thấy lực sát thương từ một câu nói này của Lý Thành Dương lớn bao nhiêu, đặc biệt là câu “vợ” đó quả thật chính là nhát đao đâm vào tim cô ta.
Lý Thanh Lê đang đoán Tô Nhân sẽ buồn bã cỡ nào, lại không ngờ sau khi cô ta chảy hai hàng lệ trong veo, nước mắt còn lại đều nhịn về hết, ánh sáng trong đáy mắt càng kiên nghị hơn một phần, một ngón tay chỉ vào Đường Nhã, chất vấn từng câu từng chữ một: “Đường Nhã, Thành Dương… Lý Thành Dương tốt với cô như vậy, cô đã giải thích chuyện của mình cho anh ấy chưa?”
Vẻ mặt của Đường Nhã cứng đờ, ánh mắt lóe lên một tia.
Lý Thành Dương lại nở nụ cười: “Đồng chí Tô Nhân, cảm ơn cô có lòng tốt như vậy, nhưng chuyện của tôi và Tiểu Nhã, tôi không hy vọng có người ngoài nhúng tay vào, cho nên vẫn mời cô sau này đừng quản nữa, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây