Bà Điêu không có ý định đi mà kéo một tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ôi, Tiểu Đỗ mà anh cả họ của con giới thiệu cho con, con cảm thấy thế nào? Dù sao mẹ cũng rất hài lòng. Mỹ Hán lén nói với mẹ trong xưởng có không ít người thích cậu ta, chẳng qua cha mẹ cậu ta ngoài ý muốn qua đời nên có vài người nói lời khó nghe, nhưng con người không ai hoàn hảo, phải không?”
“Con được cha mẹ chiều quen rồi, nhìn tính cách này của con nếu không tìm một người tốt tính vậy sau này làm sao mà sống được? Còn không phải ngày nào cũng cãi nhau? Ánh mắt nhìn người của mẹ cũng không sai được đâu, Tính cách của Tiểu Đỗ đó tốt thật sự đấy, trẻ tuổi đã làm một cán sự rồi, nói ra ngoài không có thể diện hơn tên ở xưởng máy móc nông nghiệp nhà dì cả con hay sao? Có đúng không? Ôi, mẹ đang nói chuyện với con đấy?” Bà Điêu không có được câu trả lời, chọc vào hông Lý Thanh Lê một cái.
Lý Thanh Lê nổi giận đùng đùng trở người ngồi dậy, sắc mặt hơi đỏ, đáp: “Con quan tâm anh ta có tốt hay không làm gì? Con không thích! Con nghĩ kỹ rồi, con không xem mắt nữa cũng không kết hôn! Cả đời này con sống một mình! Đàn ông chó má gì đó đều cút qua một bên đi!”
Bà Điêu còn không biết đứa con gái này của mình sao, bà ta ngồi bên cạnh cô như vậy, thẳng đến khi cô hít thở bình tĩnh lại, mới nói: “Tâm trạng không tốt, là ai chọc con hả?”
Lý Thanh Lê như bị người rút gân, ngồi xuống với vẻ mất hồn mất vía, trên mặt tràn đầy vẻ oan ức: “Con không muốn nói… mẹ, mẹ viết thư nói với cậu cả con đi, bây giờ con không có tâm trạng tìm đối tượng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây