Khóe môi ưa nhìn của Phó Bạch vẽ lên một độ cung xinh đẹp, trong mắt như thể tản ra ánh sao sáng ngời: “Sao có thể, đồng chí Lý Thanh Lê, trước em đã cứu mạng tôi, sau lại giúp tôi làm giáo viên của đại đội, sao tôi có thể không để ý đến em được?”
Không biết tại sao, Lý Thanh Lê lại cảm thấy trong lời này của Phó Bạch dường như ẩn chứa vẻ tự giễu nhẹ.
Cô vỗ lên vai anh: “Ai nha, anh biết em là ân nhân của anh, sau này phát đạt rồi nhớ phải báo đáp em mới được đó.”
Phó Bạch khép nửa mắt: “Tất nhiên rồi.”
Từ góc độ của Lý Thanh Lê, ngoại trừ nhìn thấy hàng mi dài đến khoa trương của đối phương, còn nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, cô chống cằm thưởng thức một lúc, vui khi thấy người gặp họa, bảo: “Hóa ra làm giáo viên vất vả như vậy à, dưới mắt đều có quầng thâm rồi kìa. Em nghe Nhị Nha nói bây giờ ngay cả lớp cấp hai anh cũng dạy, cô Khổng còn xin anh chỉ dạy nữa? Thấy kính thất kính rồi, thầy Phó!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây