“Xì!” Bà Điêu ấn lên trán cô: “Ôi giời ơi con bé ngốc, không phải dưa thật mà là người! Mấy tháng trước không phải mẹ đã nhờ cậu cả con tìm một đối tượng cho con sao, cuối cùng cũng tìm được rồi, anh họ cả của con đã dẫn người qua rồi!”
Lý Thanh Lê nhìn mẹ mình cười tươi như hoa hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng sĩ diện khi bà mai tới cửa trước đó, là biết mẹ chắc chắn rất hài lòng về người này, chẳng qua gần đây cô không muốn xem mắt đến vậy cho nên cô lười nghe, cũng không mở miệng hỏi.
Bà Điêu không cần cô hỏi mà thản nhiên nói về tình hình của chàng trai đó.
“Cậu cả con tỉ mỉ chọn cho con còn có thể kém được sao? Chàng trai này tên là Đỗ Văn Thanh, năm nay hai mươi mốt, cũng làm ở xưởng phân bón nhưng cấp bậc cao hơn anh họ con, tuổi còn trẻ đã là một cán sự rồi, còn được chia nhà công nhân viên chức! Chàng trai này cũng đáng thương, từ nhỏ cha mẹ qua đời cũng không có anh chị em gì cả, lớn lên cùng ông bà nội. Nhưng nói từ một phương diện khác thì nhân khẩu nhà cậu ta đơn giản, không có mẹ chồng chọc tức con, cũng không có chị em dâu kèn cựa nhau tranh tài sản, tiền lương mỗi tháng của Tiểu Đỗ đều đưa hết cho con, đi rồi có thể làm chủ gia đình, tốt bao nhiêu!”
Tục ngữ nói một lần lạ hai lần quen, mấy lần đầu xem mắt Lý Thanh Lê vẫn có hơi khẩn trương và lo lắng một chút, nhưng đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi, cô gần như đã tê liệt, đối với cô mà nói xem mắt giống như uống nước, bình thường chẳng có gì lạ, nhạt nhẽo không vị, cũng chẳng có mong đợi, chỉ cần đối phương là một người bình thường là cảm tạ trời đất rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây