Bà Điêu nói rồi lại nói, giọng nói tức giận cũng lớn hơn: “Mặt mũi ông ta lớn quá cơ! Đừng nói là cái chết của quả phụ Vương không liên quan gì đến nhà mình, mà cho dù có liên quan nhưng nhà chúng ta còn phải nuôi hai đứa nhỏ cả đời á? Dựa vào cái gì? Mẹ thà rằng cho vợ thằng ba trực tiếp đi tới nông trường cải tạo còn hơn! Tức chết đi được!”
Ông Lý vốn đang đan giỏ hoa trong nhà chính nghe được cũng ngẩng đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nói thế nào cũng là anh ba ruột của tôi…”
“Xanh với tím cái gì? Tôi thấy ông ta đen thì có! Ông coi ông ta là anh em nhưng ông ta co coi ông là người không? Lúc đầu chia nhà, phần chính đều là bọn họ chia nhau hết, phòng tư chúng ta chia được cái gì hả, chia được cái cục cứt! Tôi thật sự thấy lạ quá đấy, hóa ra cứt còn có thể chia cơ à?”
Ông Lý phất tay: “Rồi rồi, bà mắng, bà mắng đi, chỉ cần bà vui, sáu anh chị em chúng tôi, bà lần lượt mắng là được.”
Lý Thanh Lê: Không ngờ hóa ra cha lại là người cha như thế?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây