“Đi học đứng hạng nhất, trong nhà việc gì cũng biết làm, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận, ưu điểm đầy một đống ra, không biết còn xuất sắc hơn cô út của cháu bao nhiêu. Cô đã không tự ti còn đến lượt cháu tự ti sao? Cha mẹ cháu không quý trọng cháu là bọn họ có mắt như mù! Không giống cô, cô biết cháu là một nhân tài tốt để dưỡng lão!”
“Cứ đợi đi, nếu như bọn họ không tốt với cháu, sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận!” Lý Thanh Lê nhếch miệng cười lạnh.
Sau khi Lý Nhị Nha nghe được cũng quên cả khóc, nhìn Lý Thanh Lê qua đôi mắt ướt nhòe, vẻ mặt gần như dại ra.
Trong mười bốn năm ngắn ngủi của cô bé, chưa bao giờ có người nào từng nói như vậy, cô Lưu nói cô bé học giỏi, nhưng chưa bao giờ có ai thẳng thắn lại khẳng định nói với cô bé rằng cô bé ưu tú như vậy hết!
Cô út nói cũng toàn là những lời mình thậm chí còn không dám nghĩ đến, mình cũng không sai, người sai là cha mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây