Nếu là đồ như thuốc lá và rượu ngược lại cũng thôi đi, đồ ăn vặt và chân giò toàn là món Lý Thanh Lê thích ăn, thầm nghĩ mình đã cứu Lưu Ngọc Hân một mạng rồi, cũng yên lòng nhận đồ về.
“Cô Lưu tốn kém quá.” Lý Thanh Lê nhoẻn miệng cười, hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ.
Lưu Ngọc Hân xua tay: “Tôi đã không còn là giáo viên của đại đội nữa rồi, hơn nữa không phải chúng ta là bạn bè sao, cô cứ gọi tôi là Ngọc Hân đi. Lần này tôi về là muốn nói với cô một tiếng, trưa ngày mai tôi phải đi rồi, rời khỏi đại đội chúng ta.”
Lý Thanh Lê ngồi thẳng người trên giường trúc, tuy rằng bên ngoài ánh trăng không sáng cho lắm, chỉ lờ mờ như che một lớp sa mỏng lên nhưng cô vẫn xuyên qua cặp kính mắt nhìn ra được một vẻ lưu luyến và không nỡ trong đáy mắt của cô ta.
Lý Thanh Lê lại biết số phận của các thanh niên trí thức bọn họ, sớm muộn gì cũng được về thành phố, cho nên cũng không buồn mà mang theo nụ cười mỉm, bảo: “Ngọc Hân, tương lai của cô rất rộng mở, tôi tin cô!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây