Hai người lặng lẽ đối diện một lúc, không khí như thể trong nháy mắt yên tĩnh lại, sau đó cả hai đều có hơi không tự nhiên cho lắm, mới lần lượt rời ánh mắt đi.
Chỉ là hai người đều có hơi khô miệng mà chẳng hiểu sao.
Phó Bạch đứng dậy khỏi mặt đất, tay cắm vào túi quần, ánh mắt nhìn bàn trà phía sau Lý Thanh Lê, nói: “Nhận được sự giúp đỡ của đồng chí Lý Thanh Lê mà tôi mới được làm giáo viên đại đội, không biết món quà thế nào mới có thể biểu đạt được lời cảm ơn của tôi với em, khiến em hài lòng?”
Ngón út của Lý Thanh Lê cuộn lọn tóc gần trán, hắng họng, đáp: “Hôm qua anh lên núi cứu em một lần, hai ta hòa nhau.” Rồi lại nói: “Đương nhiên, nếu mong muốn bày tỏ lòng biết ơn của anh vô cùng mãnh liệt, vậy em cũng không thể ngăn cản anh, đúng không? Phiếu kẹo một cân đợt trước nhé?”
Phó Bạch cười xin lỗi: “Phiếu kẹo chỉ sợ phải đợi một khoảng thời gian nữa, phiếu kẹo lần trước tôi đã cho người khác rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây