Anh cả Lý thấp nhất trong năm anh em, sau lưng còn hơi gù cũng không hề để ý, ngược lại còn vừa cười vừa phụ họa: “Cha nói đúng, đã cao lên không ít rồi, năm anh em chúng ta chỉ con là kéo chân. Lần trước gặp thằng năm cũng là mùa xuân năm ngoái nhỉ? Lần này thằng năm ở nhà bao lâu? Mấy anh em chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nụ cười trên mặt Lý Thành Dương hơi thu lại một chút, nói với người nhà: “Không phải mọi người kêu Đại Bảo Nhị Bảo và Đại Nha bắt nữ thanh niên trí thức này sao? Chúng ta giải quyết việc này trước đã, trở về lại từ từ nói sau.”
Anh ta nâng mắt lặng lẽ liếc nhìn đám người chật kín trong sân một vòng, không thấy anh họ ba đâu, ánh mắt của anh ta chỉ có vài phần vi diệu nhưng cũng không lộ ra ngoài.
Bốn người nhà họ Lý tản ra, Tô Nhân đứng sau bọn họ lập tức lộ ra trước mặt Lý Thành Dương, vẻ mặt như khóc như khổ, như cười lại như không đó của đối phương thật sự bắt mắt, khiến Lý Thành Dương muốn bỏ qua cũng không được.
Thấy anh ta cuối cùng cũng nhìn về phía cô ta, cô ta đứng nguyên tại chỗ, lại gọi một tiếng: “Thành Dương...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây