“Nhìn bộ dáng chạy trối chết đó của mày là biết sợ rồi sao? Khi mày hại em gái tao sao không biết sợ hả?”
Cửa ký túc xá trí thức nam không mở nhưng các trí thức nữ ở bên cạnh lại chạy ùa ra, vừa nhìn thấy trong sân đông người như vậy, người nào cũng cầm công cụ, vẻ mặt hung thần ác sát, sắc mặt của các trí thức nữ lập tức không tốt.
Người là một loại sinh vật thích tổ đội, tuy rằng nội bộ các trí thức cũng có xung đột nhỏ không ngừng, nhưng khi đối mặt với đám người ngoài như các xã viên đại đội sản xuất, hiển nhiên bọn họ sẽ thành một đoàn thể.
Vương Tĩnh Vân thân là người lớn tuổi nhất trong các trí thức nữ, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng vẫn trơ mắt nhìn anh hai Lý nhấc chân đá mạnh lên ván cửa, còn cầm đòn gánh đập, tư thế như muốn lấy mạng người, mà anh ba Lý lại không coi ai ra gì, bàn bạc với anh tư Lý dứt khoát tìm đá đập qua cửa sổ ký túc xá trí thức nam luôn đi, Vương Tĩnh Vân nghe được chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Ngưu Khiến Quốc là đối tượng của cô ta, người cũng đang ở trong phòng.
Hoàng Quảng Linh ở một bên dựa sát vào cô ta, giọng nói run rẩy: “Chị Tĩnh Vân, em sợ lắm! Bọn họ sẽ không thật sự dùng đá phá cửa sổ đấy chứ? Anh Kiến Quốc cũng đang ở bên trong, lỡ như bất cẩn bị đập trúng thì phải làm sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây