Lý Thanh Lê vội chống hai tay lên bàn đứng dậy, duy trì tư thế gà đứng một chân, sau khi bước đến cửa lớn cầm một cây gậy trúc lùa vịt để làm nạng, sau đó cằm hất lên, nói một cách kiên quyết và dứt khoát: “Con phải đi! Thằng con rùa đó hại con thảm như vậy, con đã treo trên cây rồi mà nó còn không tha cho con, còn lấy cành cây chọc lên tay con, nếu không phải con ôm đầu nói không chừng con đã bị hủy dung rồi! Lòng dạ nó hiểm độc như thế, hôm nay không tận mắt nhìn thấy nó bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, sợ vãi ra quần, thê thảm chật vật thì con chết cũng không cam lòng!”
Bà Điêu thấy Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi như vậy lại càng thương con gái hơn, nào còn nhẫn tâm từ chối nữa, chỉ hận không thể đi vặn đầu thằng khốn Lương Lỗi đó xuống ngay bây giờ để làm bóng cho con gái đá, trút mối hận thù trong lòng!
Bà ta lập tức gọi ba chị em Lý Đại Nha tới: “Đại Nha, cô út giao lại cho ba chị em các cháu, lát nữa trông chừng cô cháu, nếu như bị đánh ngã, trở về xem bà trừng trị các cháu thế nào?”
Đám người Lý Đại Nha đã sớm quen với việc bà Điêu cứ hở tí là lấy đánh người ra uy hiếp bọn họ nên chẳng người nào để trong lòng cho lắm, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn ra ngoài, chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài nhìn cha mẹ và các anh em dạy dỗ người ta.
Người nhà họ Lý mặc áo cộc tay, tay cầm vũ khí, xếp thành hàng, chỉnh trang đợi xuất phát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây