Lý Thanh Lê lắc đầu một cách thành thật: “Không biết, người đó che cái đầu chó của mình kín kẽ lắm, em chỉ có thể nhìn thấy đại khái là một người đàn ông. Gần đây em an phận không ra ngoài gây sự, dẫn đến trong lúc nhất thời cũng không đoán ra được là thằng khốn nạn nào muốn hại em!”
Phó Bạch cũng không nói tiếp nữa mà đưa lưng về phía Lý Thanh Lê quỳ gối xuống, hai cánh tay mở lên trên, nói với cô: “Cầm tay tôi rồi trèo lên lưng tôi, tôi đẩy em lên, bây giờ người nhà em chắc hẳn đang rất gấp, chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện trên đường về nhà.”
Lý Thanh Lê nghe theo lời chỉ huy hành động của Phó Bạch, phí sức mất một lúc cuối cùng mới trèo lên được, trèo lên rồi cả người đều sắp hư thoát, mông ngồi bệt lên đất, sau đó cô trơ mắt nhìn Phó Bạch ở dưới vừa tăng tốc chạy, chỉ hai ba bước đã bắt được một cây nhỏ, hơi dùng sức đã leo được lên trên, cơ thể mạnh mẽ giống như một con báo săn, hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ thê thảm khi chật vật trèo lên của cô. Anh lên trên lại nhanh chóng đưa lưng về phía cô, ngồi xổm xuống: “Lên, tôi cõng em xuống núi.”
Đợi ba giây lại không thấy sau lưng có động tĩnh gì, vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt vô tội và tủi thân đó, ngay cả độ cong của khóe môi kéo xuống cũng đầy tủi thân: “Em vừa đau vừa đói vừa không có sức, em không đứng nổi!”
Phó Bạch sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại, đứng dậy duỗi tay về phía Lý Thanh Lê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây