Có kinh nghiệm xem mắt buổi sáng, đối với việc này Lý Thanh Lê chỉ muốn nói: Mỗi một câu mà bà mai nói, ngay cả dấu chấm câu cô cũng không tin!
Nhưng nhìn bên nam cũng chính là Hà Diệu Tiến lớn lên quả thật cũng được, mắt hoa đào, sống mũi cao, trước mắt cũng không nhìn ra được có tật xấu gì quá lớn, Lý Thanh Lê vẫn thể theo nguyện vọng của bà Điêu, dẫn Hà Diệu Tiến đến bờ sông Tiểu Vượng tản bộ.
Hai người đi được một đoạn đường nhỏ nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện, thẳng đến khi Hà Diệu Tiến vừa cười vừa nói: “Tiểu Lê, bắt đầu từ lúc chúng ta vừa mới gặp mặt, em chẳng nói câu nào cả, chỉ đối diện ánh mắt với anh một lần đã không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa, là ngại sao?”
Lý Thanh Lê ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt như đang nhìn thằng dở hơi nhìn anh ta, lạnh lùng đáp: “Cóc nhai ba chân hiếm thấy, đàn ông không phải khắp nơi đều có sao, có gì mà tôi phải ngại?”
Hà Diệu Tiến không những không giận, ngược lại còn dùng ánh mắt “tôi đã hiểu rõ tất cả” nhìn cô, khóe miệng còn mang bốn phần nuông chiều, ba phần bất đắc dĩ, còn có ba phần tà mị: “Cô bé, nếu như em khiêu khích anh chỉ để thu hút sự chú ý của anh, vậy chúc mừng em, em đã thành công rồi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây