Đó vốn dĩ không phải là một ký ức đẹp.
May mà Vĩnh Thịnh Đế cũng không để tâm đến điều đó, chỉ khẽ siết nhẹ các ngón tay Diệp Thiên Huỷ: “Ai bảo nàng lúc ấy nghịch ngợm, trốn học, trèo cây, không lo học hành, chẳng lẽ ta không nên quản nàng sao?”
Diệp Thiên Huỷ: “Ta có định thi trạng nguyên đâu, học mấy cái đó có ích gì? Hơn nữa, những thứ cần học ta cũng học nghiêm túc rồi, binh pháp, sử sách, ta học còn giỏi hơn bất kỳ ai.”
Vĩnh Thịnh Đế nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt bất lực: “Nàng xem, nàng vẫn y như hồi nhỏ.”
Diệp Thiên Huỷ ngẫm lại những lời mình vừa nói, đúng là giống với bản thân khi còn nhỏ thật, nàng cũng thấy hơi trẻ con, liền bật cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây