“Nàng chẳng có chút đau lòng nào với ta, nàng chỉ muốn lợi dụng ta, khống chế ta. Nàng ép ta như vậy thì có ý nghĩa gì? Nàng thật sự muốn ta trở thành một hôn quân vô đạo, đem đại tướng của Đại Chiêu giam giữ trong hậu cung, để hậu thế nhổ vào mặt ta, chỉ để nàng đạt được tiếng xấu hôn quân sao?”
Thế nhưng Diệp Thiên Huỷ lại nhướng mày lên: “Bệ hạ, không thể nói vậy được. Ngài là ai? Là minh quân thống trị thiên hạ. Trên đời này, chỉ cần là chuyện ngài quyết định, thì không ai có thể thay đổi. Nếu ngài muốn làm một hôn quân vô đạo, thì cứ làm, đừng lấy phụ nữ làm cái cớ. Huống chi người ấy còn là nữ tướng đã vì ngài nam chinh bắc chiến, lập biết bao công lao hiển hách.”
Nàng bật cười: “Ai ép ngài chứ?”
Vĩnh Thịnh Đế cười giễu cợt: “Nàng đã nói đến mức này rồi, ta còn có thể nói gì? Nàng đi đi, xuất phát đi. Ta sẽ chuẩn bị đầy đủ lương thảo quân nhu cho nàng, đợi nàng khải hoàn trở về. Nếu nàng chiến thắng trở về, ta nhất định mở tiệc lớn chúc mừng công lao của nàng. Còn nếu nàng một đi không trở lại...”
Y ngừng lại một nhịp, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén như khóa chặt lấy nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây