Diệp Thiên Hủy lúc này mới ngẩng đầu lên.
Y bắt gặp trong đôi mắt trong suốt của nàng một tầng lạnh lẽo.
Vĩnh Thịnh khẽ cong môi, ý cười lướt qua: “Hủy Hủy, nàng lại có thể nói ra những lời ấy... Nàng vẫn là Diệp Thiên Hủy năm xưa sao?”
Thế nhưng Diệp Thiên Hủy lại khẽ cười. Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ áo chính mình, rồi nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Thịnh mà nói: “Thế nào lại không thể? Chẳng phải ngài từng thích ta sao? Năm đó ngài cầu hôn ta với cha của ta, là ta không đồng ý nên ngài vẫn luôn canh cánh trong lòng, chẳng phải cũng vì cái gọi là hoan lạc nam nữ thôi sao? Chuyện ấy, xưa nay chẳng đáng gọi là gì. Bệ hạ là chủ thiên hạ, muốn gì mà không được? Chỉ cần ngài mở miệng, dù là mạng sống của thần, thần cũng tuyệt không oán thán nửa lời. Huống chi chỉ là thân xác hèn mọn này, lại càng chẳng đáng gì cả. Cho nên...”
Nàng khẽ cong môi, nhìn y: “Không cần lén lút dối lừa, giở trò hãm hại. Làm thế, còn đâu nửa phần phong phạm đế vương?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây