Quận chúa Lãng Hi bật cười: “Ngài là đế vương, mọi sự dưới trời này đều do ngài gánh lấy, trăm công nghìn việc, việc nào chẳng cần đến tay? Ấy vậy mà ngài vẫn luôn nhớ đến ta, tỉ mỉ quan tâm, nếu không có lòng, làm sao có thể để tâm đến từng ấy chuyện?”
Diệp Thiên Hủy im lặng một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Con đã biết rồi.”
Lúc này trời đã về chiều. Hoàng hôn như lửa chảy nhuộm vàng rực cả một dải trời. Ánh nắng cuối ngày rực rỡ bao phủ cung viện, khoác lên cảnh vật một vẻ đẹp yên tĩnh.
Gió đêm lướt qua, vài cánh chim mỏi mệt bay về tổ, lướt qua vọng lâu cao sừng sững.
Diệp Thiên Hủy đã đi qua con đường thông vào cung không biết bao nhiêu lần. Phần lớn khi ấy nàng đều bước đi với khí thế hiên ngang, đón lấy ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng của bao người. Nàng cũng đã quen với tất cả những điều đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây