Đôi mắt Vĩnh Thịnh tối lại, sâu không thấy đáy. Y cúi đầu sát xuống, thì thầm bên tai nàng: “Đêm nay, ta khiến nàng hưởng hết khoái lạc trần thế. Vậy mà nàng vẫn muốn giết ta sao?”
Đó từng là người đàn ông uy nghiêm đến mức nàng phải quỳ gối trước mặt y. Vậy mà lúc này, y lại dùng giọng nói khàn đục nói bên tai nàng những lời phóng đãng ấy. Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, khiến nơi đó bừng lên từng đợt nóng cháy, rồi lan ra cả khuôn mặt nàng.
Nàng tự nhiên hiểu rõ, nàng có thích.
Nhưng thích thì đã sao? Thích không có nghĩa là nhất định phải có được.
Diệp Thiên Hủy ngước mắt lên, nhìn chằm chặp vào đường viền sắc lạnh nơi cằm y. Nàng mở miệng, giọng nói bình tĩnh đến lạ lùng: “Nếu ngài dám, ta cũng dám.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây