Bên cạnh cũng có người bắt đầu múa nhảy tế thần, pháo thì càng lúc càng nhiều, tiếng nổ “đì đùng” vang dội khắp nơi, toàn bộ Yến Kinh hóa thành một đêm rực rỡ đèn đuốc không ngủ.
Diệp Thiên Hủy đang mải nhìn quanh, chợt thấy phía trước đám đông tấp nập bỗng dưng né tránh sang hai bên. Nàng nhìn theo, thì thấy một chiếc xe đang chậm rãi tiến tới. Đó là một chiếc xe bằng gỗ mun đen, được chạm trổ mạ vàng, viền khảm đá quý. Hai bên cửa có rèm tơ màu tím nhạt buông xuống, lắc nhẹ theo từng nhịp chuyển động.
Nàng nhìn chiếc xe ấy, không hiểu sao lại giật mình, trong lòng nổi lên một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Nàng muốn mở miệng gọi, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào, đã thấy quanh xe sớm có thị vệ hộ tống, hàng ngũ chỉnh tề, khí thế hùng hậu. Dù nàng có gọi to, người bên trong cũng chưa chắc nghe thấy.
Nàng đứng im lặng tại chỗ, chỉ chăm chăm nhìn đoàn xe dần khuất xa. Không hiểu sao, chân nàng như cứng lại, không sao nhấc nổi.
Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc bên cạnh vang lên: “Hủy Hủy, nàng làm sao vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây