Nàng ngẩn ngơ nhìn lớp tuyết ấy, nhìn suốt hai ngày.
Trời lạnh, ma ma và các thị nữ mang đầy vẻ lo lắng, mấy lần dè dặt bước tới nhắc nhở, sợ nàng bị nhiễm phong hàn làm cho các nàng không biết ăn nói với công tử ra sao.
Nhưng Diệp Thiên Hủy lại chẳng mấy bận tâm đến những điều ấy.
Nàng vẫn thường ngẩn người, cố gắng nhớ lại những chuyện xưa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nghĩ ra được.
Ngày trước, mỗi khi như vậy, Vĩnh Thịnh luôn dịu dàng trấn an nàng, đã không nhớ được thì đừng cố ép bản thân, hiện tại chẳng phải mọi thứ đều rất tốt sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây