Vĩnh Thịnh lại dắt nàng đến xem khuê phòng của nàng thuở chưa xuất giá, nhẹ nhàng chỉ lên hành lang phía trước, nơi vẫn còn treo lồng chim đã hoen gỉ: “Nàng xem, ngày trước nàng thích nhất là nuôi chim. Họa mi, vẹt... đều treo ở đây.”
Y nghiêng đầu, nhìn nàng đầy dịu dàng: “Ta từng tặng nàng một con vẹt, còn dạy nó gọi tên ta, để nó ở bên cạnh nàng, mỗi ngày đều gọi, để nàng luôn nhớ tới ta.”
Diệp Thiên Hủy nghe đến đây, bỗng cảm thấy có chút quen thuộc. Trong mơ hồ, dường như nàng từng có một con vẹt như vậy, mỗi ngày đều gọi tên một người bên tai nàng.
Nhưng nàng suy nghĩ một lát, lại thấy nghi hoặc thì hỏi: “Nếu ta vẫn luôn nhớ rõ huynh, thì cần gì phải để vẹt nhắc nhở? Còn nếu ta không muốn nhớ, vậy để nó gọi suốt ngày chẳng phải chỉ khiến ta thêm phiền sao?”
Vĩnh Thịnh: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây