Vĩnh Thịnh khẽ cười, giọng trầm mà ấm: “Đúng vậy, rất đẹp.”
Nhưng A Hủy lại bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào y, hỏi tiếp: “Ta giống ai? Khi ấy huynh đang nhìn ai vậy?”
Nàng nhìn y, tiến thêm một bước, hỏi:
“Huynh đang nhìn vợ của huynh sao?”
Thần sắc Vĩnh Thịnh khẽ khựng lại, thoáng một thoáng rất nhẹ, gần như không thể nhận ra. Sau đó, y mỉm cười nói: “Hủy Hủy, nàng chính là vợ của ta. Ta đang nhìn nàng đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây