Lâm Kiến Tuyền đột nhiên bị cô ôm lấy thì khẽ cứng người lại trong một thoáng, sau đó mới chậm rãi buông lỏng.
Cậu ta vùi mặt vào vai cô, giọng khẽ thì thầm: “Không đâu. Tôi hiểu rất rõ cơ thể của mình. Tôi không muốn bệnh... thì sẽ không bệnh.”
Diệp Thiên Hủy khẽ thở dài.
Lúc này, đến cả những lời nói cũng chỉ có thể bất lực, chẳng thể nào an ủi được gì. Cô không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu ta.
Cô khẽ nói: “Tôi đi cùng cậu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây