Diệp Thiên Hủy nhớ tới cha ruột và người mẹ ở đại lục: “Tôi đang đơn côi giữa biển người mờ mịt mà.”
Cố Thời Nhiên ngừng cười: “Nói lung tung gì vậy, tôi thấy cô là người may mắn nhất đời này đó.”
Diệp Thiên Hủy: “Làm gì có chuyện đấy!”
Lúc này, một cơn gió man mát ướt át thổi tới. Cố Thời Chương hơi nghiêng người, lặng lẽ đứng cản.
Sau đó, anh mới nói: “Cô mới tới Hồng Kông vài ngày mà đã quen được bao nhiêu bạn bè rồi. Người ăn cơm với cô hôm nay là bạn của cô ở đại lục à? Trông hai người có vẻ rất thân thiết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây