Cô nói như vậy, trong lòng lại chợt nhớ về những lúc Cố Thời Chương còn ở Luân Đôn, anh đã để cô lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách của thành phố này.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong tiết trời u ám và ẩm ướt kia, trong cơ thể cô đột nhiên trỗi dậy một nỗi khát vọng mềm mại, mong muốn anh đang ở ngay bên cạnh mình, để cô có thể tựa vào tấm lưng vững chãi và dẻo dai ấy, tận hưởng bờ vai cường tráng của một người đàn ông và từng nhịp đập ấm áp đầy sức sống.
Trong lúc đang nghĩ ngợi như thế, điện thoại đã rơi vào im lặng, cả hai đều không nói gì thêm, Diệp Thiên Hủy có thể nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở của người đàn ông, rất nhẹ rất trầm, có một sức hút nam tính kỳ lạ.
Diệp Thiên Hủy chỉ nghe giọng anh thôi, đã cảm thấy mình như muốn ướt át cả tâm can.
Cô hơi đỏ mặt: “Em cúp máy đây, anh đi ngủ sớm một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây