Lâm Kiến Tuyền rũ mi mắt: “Đã sáu ngày chưa từng luyện ngựa, chẳng qua điều này không quan trọng, tôi tin sự ăn ý giữa tôi và Vương Giả Địa Ngục, cũng tin tưởng công sức huấn luyện ngày ngày đêm đêm trước đó. Tất cả đã sâu vào trong xương cốt, tôi cũng tin tưởng chỉ cần cầm dây cương, xoay người lên ngựa, tôi sẽ lập tức trở thành tôi của trước kia, không có gì thay đổi.”
Diệp Thiên Hủy im lặng nhìn cậu ta, nhìn thiếu niên cố chấp này.
Lúc này trời đã khuya, ban đêm trại đua ngựa yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng cỏ khô sàn sạt thỉnh thoảng vang lên.
Cậu ta cứ thế cố chấp yên tĩnh đứng đó, ánh đèn mỏng manh từ cửa sổ chuồng ngựa rọi ra kéo dài bóng của cậu ta và cây đa, kéo rất dài.
Diệp Thiên Hủy khẽ thở dài: “Tuy cậu chỉ thắng một quý năm trước, nhưng tôi tin với phần thưởng và thanh danh mà cậu tích lũy được lúc ấy, cho dù không đến mức đại phú đại quý, cũng đủ để cậu sống cuộc sống bình thường, cả đời không lo cơm áo. Nếu đã xảy ra chuyện này có lẽ là một cơ hội để cậu lui về ở ẩn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây