Rõ ràng mẹ Lâm cũng muốn có cơ hội trò chuyện với Diệp Thiên Hủy nên gật đầu đồng ý.
Thế là hai người cùng qua khu khán đài trong nhà yên tĩnh hơn. Diệp Thiên Hủy còn cho người mang bánh ngọt và trà lên. Hai người vừa dùng điểm tâm vừa trò chuyện.
Mẹ Lâm trông có vẻ hơi yếu, bà ấy khẽ tựa mình vào sofa, nụ cười mang theo vài phần áy náy: “Xin lỗi cô, mấy năm nay tôi bệnh tật liên miên, nhiều chuyện không hiểu biết gì mấy, cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài, sợ làm cô chê cười.”
Diệp Thiên Hủy mỉm cười: “Chị Lâm khách sáo quá rồi, chị cứ tự nhiên. Thứ nhất, tôi quen biết Kiến Tuyền từ lúc cậu ấy còn chưa là nài ngựa của tôi, khi ấy chúng tôi đã là bạn bè. Đến giờ tôi vẫn xem cậu ấy là bạn. Là bạn bè thì không cần khách khí. Thứ hai, tôi vốn là người từ đại lục sang đây, dù hiện giờ ở trong giới thượng lưu, nhưng xưa nay vốn không câu nệ mấy mấy chuyện lễ nghi, giữa chị em mình có gì cứ nói thẳng.”
Nụ cười của mẹ Lâm dần thu lại, bà ấy nhìn ra ngoài cửa kính. Bên ngoài, Lâm Kiến Tuyền đang đứng giữa đám đông nhân viên, có vẻ chuẩn bị cân trọng lượng, sắp vào trận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây