Diệp Thiên Hủy nhìn cô ta, cô biết đây thật ra là thói hư tật xấu của con người về những thứ bản thân không chiếm được và không chinh phục được. Nếu như người đàn ông này vốn vô tình, không yêu bất cứ người nào, cô ta sẽ chấp nhận.
Thế nhưng người đàn ông này thì khác. Anh rung động với cô gái khác, cô ta liền thấy khó chịu, luôn cảm giác như mình đã thua.
Có điều cô không trực tiếp vạch trần người kia. Đến nước này, Chu Uyển Lan đã chịu đến trước mặt thốt ra những lời này xem như là đã mở lòng giãi bày rồi, không cần phải vạch trần làm tổn thương cô ta thêm nữa.
Chu Uyển Lan nhìn Diệp Thiên Hủy: “Song cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao rồi, cô khác với hầu hết những cô gái khác, cô... Tôi không biết phải hình dung cô ra sao nữa, cô tràn đầy năng lượng, đôi khi cô dường như đang tỏa sáng. Ánh sáng đó đủ để mọi người khuất phục, tôi nghĩ cô là một người rất mạnh mẽ.”
Diệp Thiên Hủy: “Cô đứng đây hứng gió biển lâu rồi đúng không, cô chờ tôi đến chỉ là để khen tôi thôi ư?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây