Diệp Lập Hiên im lặng trong chốc lát, tiếp đến mới thở dài: “Chỉ là con nhóc mê tiền thôi, vừa nghe có hồi môn đã lập tức khen cha rồi.”
Cô buông ông ta ra, cười càng tươi hơn: “Cha đã nói rồi mà, của cha là của con, có của hồi môn hay không thì cũng là của con thôi!”
Diệp Lập Hiên bật cười tiếp lời: “Con suy nghĩ sáng suốt đấy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến thôn làng nơi Diệp Thiên Hủy cập bờ trước kia. Trở lại chốn cũ, cô dĩ nhiên cảm thấy mới mẻ. Sau khi đã trải qua biết bao chuyện nơi thành phố phồn hoa, những điều từng thấy lạ lẫm tươi mới khi đó giờ lại trở nên cũ kỹ và bình thường, chẳng qua cũng thêm phần nào thân thuộc.
Bọn họ tìm được bà lão kia một cách khá suôn sẻ, bà ấy vừa nhìn thấy ông lớn đến tìm mình thì sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây